Thể loại: Cổ đại, nam trùng sinh, đại thúc x loli, sủng văn, ngọt văn, tiểu bạch vănQuân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lãoQuân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo. Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lãoHận sinh bất đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo. Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lãoNgã ly quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác. Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lãoHóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo. [1]Tô Điềm Noãn vào cung tuyển tú vào năm Hồng Hi thứ hai mươi ba, nàng dự tuyển trong lòng cứ ngỡ như đã định sẵn là được tứ hôn với Đại hoàng tử.Nhưng cuối cùng thì kết quả, cái mà nàng nhận được lại là thánh chỉ phong phi. Mọi người đều tiếc hận thay nàng. Gả cho Đại hoàng tử, nàng sẽ là chính thê, là nữ chủ nhân của một phủ, sau này rất có thể sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Gả cho Hoàng thượng, nàng chỉ là một phi tần nho nhỏ, sống trong cung cấm mưu kế trùng trùng, chẳng biết sẽ chết lúc nào. Huống hồ, Đại hoàng tử vừa mới nhược quán [2], đương độ tráng niên, còn bệ hạ đã gần tới bất hoặc chi niên [3].Tô Điềm Noãn không phải chưa từng thất vọng, nhưng là nữ nhi của một gia tộc lớn, nàng không thể kháng chỉ, không thể liên lụy phụ mẫu, liên lụy gia tộc. Thế nên, đành chém đứt tơ tình, nhập cung làm phi. Đêm đầu tiên thị tẩm, Tô Điềm Noãn ngẩn ngơ. Không phải Hoàng thượng vừa lớn tuổi, vừa có chòm râu dài như phụ thân nàng sao? Lẽ nào đây là Hoàng thượng giả? --- ------ ----Năm Hồng Hi thứ bốn mươi ba, Hồng Hi đế băng hà. Một lần nữa mở mắt ra, người lại thấy mình đang ở năm Hồng Hi thứ hai mươi ba, trước kỳ tuyển tú một ngày.Thời gian quay ngược, người vẫn ngồi trên đài cao, nghe nàng cúi đầu nhẹ giọng đáp:“Bẩm bệ hạ, thần nữ họ Tô, khuê danh Điềm Noãn, là chữ “điềm” trong “phong điềm”, “noãn” trong “nhật noãn”, lấy ý từ câu “Phong điềm nhật noãn đãng xuân quang” [4]. Phụ mẫu ban cho tên ấy, ký thác mong ước thần nữ được một đời bình an hạnh phúc, trọn kiếp ấm áp như ngày xuân.”Lúc ấy, nàng vừa tròn mười lăm tuổi, trong mắt không gợn ưu
Bình luận truyện