Một cô bé vô tư hồn nhiên, dễ thương trên mọi mặt. Cảm tưởng cô sẽ có một cuộc sống hào nhoáng sung túc nhất trong gia tộc. Cô là người có số làm quan, ngay từ lúc lọt lòng, nhìn vào nét mặt, ông của cô đã biết cô không phải kẻ tầm thường. Ẩn sâu trong con ngươi đen ấy là nét lạnh lùng tàn ác của chết chóc. Một điều lạ của những đứa trẻ hiền lương nhất. Nhưng thêu dệt vào đó chính là ngày sinh của cô. Ngày mặt trăng xanh xuất hiện sau 100 năm mất bóng. Đó cũng chính là Tết Trung Thu năm con bé sinh ra đời. Thật đáng trêu ngươi, ngay vào khoảng khắc mặt trăng đạt đến mức độ sáng nhất của đỉnh điểm, thì cô bé vừa lọt lòng, cất tiếng khóc oe oe khác lạ. Thanh âm quyến rũ người nghe, nhưng nhan sắc thì...phải khiến người ta khó chịu. Từ nhỏ, cô bé đã chịu sự hất hủi, rẻ rúng của mọi người xung quanh, duy chỉ có ngoại và ba là người gần gũi với cô nhất. Cô rất ghét mẹ ́, vì bà ta chẳng quan tâm cô chút nào.Nửa tháng tuổi, cô đã muốn đi học. Lúc đó chú cô sắp đến trường, mang theo cặp vào thăm cô. Nào ngờ cô khóc thật lớn, mọi người chẳng hiểu lý do gì, thì ông cô đi từ nhà trên xuống."Đưa cặp cho con bé"Mọi người ngạc nhiên đứng nhìn, quả thật, con bé chơi đùa với cặp rất vui vẻ.6 tháng tuổi, cô đã biết đòi đi học. Lúc đó không ai chịu nổi tính ngang tàng của cô. Cô không ăn, nước cũng không uống, sữa cũng không chịu bú, mẹ cô vì nổi điên nên đã đánh vào mông cô. Cô nín hẳn, nhưng ánh mắt của cô nhìn bà ta khiến bà ta cứ án ảnh mãi. Vì hoảng sợ, bà ta đã gọi ba chồng. Ông tới, bồng cô trên tay rồi đưa vào căn phòng cấm. Sau ba ngày, tâm tính của cô liền thay đổi. 3 tuổi, cô đã nhanh nhẹn hơn mọi đứa trẻ khác. Nét thông minh bộc lộ rõ mồn một, hễ trong nhà có thứ gì đó hư hỏng, cô đều vờ đến ph
Bình luận truyện